Khi ngọn nến thứ 2 được thắp sáng, chúng ta gặp lại một nhân vật rất đỗi thân quen, không thể thiếu vắng giữa khung trời Mùa Vọng: Thánh Gioan Tẩy giả. Khi thánh nhân đi khắp miền sông Giođan rao giảng phép rửa sám hối, cầu ơn tha tội, thì đồng thời ngài cũng dùng lời trong sách ngôn sứ Isaia để kêu gọi: “Có tiếng người hô trong hoang địa: Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng. Rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa”.
Những lời này thật rất đỗi quen thuộc với mỗi chúng ta. Thế nhưng hôm nay chúng ta có thể tự hỏi: Đường nào là của Chúa? Đường nào cần sửa và tại sao phải sửa đường? Thật ra, Thiên Chúa đâu cần chúng ta sửa đường cho Ngài, bởi vì Ngài là Thiên Chúa toàn năng. Thế nhưng, chính chúng ta mới cần sửa lại những con đường quanh co, gồ ghề và hố sâu nơi trong tâm hồn của mỗi người.
Trở về với bối cảnh lúc Gioan Tẩy giả rao giảng, dân Do thái phải sống nô lệ, lầm than khốn khổ bởi các vua chúa quan quyền. Vậy nên, lời rao giảng và kêu gọi cấp thiết của Gioan Tẩy giả không chỉ dành cho những dân Do thái đang sống trong cảnh khốn khổ đó mà còn cho các vua chúa quan quyền hãy sửa lại lối sống của họ: một lối sống kiêu căng, độc tài, gian ác của họ trên dân chúng. Cách nói đầy hình tượng của Thánh Kinh thật đơn sơ dễ hiểu: Công việc dọn đường cho Chúa của chúng ta là chấn chỉnh đời sống, là điều chỉnh tư tưởng, lời nói, việc làm của mình.